Ngắm Cánh Sưa Buồn !

Chiều vương buồn anh khắc khoải nhìn mưa
Con phố nhỏ bên hàng Sưa hoa trắng
Mà ngơ ngẩn trong lòng đầy trống lặng
Nhấp rượu suông mải chếnh choáng men gầy .

Chiều Xuân về tìm vạn cánh Sưa bay
Góc ngõ nhỏ xưa chúng mình đi học
Dòng thơ nghẹn để em từng bật khóc
Nhóm tình ta vương đọng mãi trong lòng..

Chiều vương buồn anh thấp thỏm chờ mong
Nhìn Sưa rụng đang mượt đùa thiếu nắng
Hồng môi đỏ hòa áo màu em trắng
Nhớ tình xưa giấu kỉ niệm bao ngày.

Ngày Xuân buồn mình đã phải chia tay
Trắng Sưa đượm chẳng bên nhau ngày tháng
Tình khép lại khi không còn lai láng
Ngắm màn Sưa chỉ nhớ mối tình buồn ./.

Thanh Uyên

Bắc Hà Ơi ! Tôi Quyên Mất Đường Về

Bắc Hà, 26/2/2024

Nắng xuân tràn Mận nở khắp đầu non
Khung trời mới thắm màu hoa khoe sắc
Từng cánh én lượn lưng trời chêm đặc
Trải tinh xuân say đượm cánh Mai, Đào.

Anh môt mình tìm khoảnh khắc vùng cao
Lưng ngọn núi vầng mây vờn e ấp
Đồi Mận trắng hoa Đào dày chen ngập
Cô gái H’Mông đẹp tươi thắm tình nồng.

Ở cuối rừng em e thẹn nhìn trông
Chen rực rỡ chiếc váy màu Thổ Cẩm
Anh khắc khoải thêm bàng hoàng ngơ ngẩn
Giót bâng khuâng vành môi sắc thắm hồng.

Cánh hoa Đào cùng Mận trắng trổ bông
Chào xuân đến hoà điệu xoè tan chảy
Khèn rộn rã lẫn sáo choàng vang dậy
Đọng tim tôi những khoảnh khắc đại ngàn.

Trong khuôn hình em khuôn mặt chứa chan
Cánh hoa Mận chen Đào tràn cặp mắt
Reo khao khát đọng tấm lòng chân thật
Bắc Hà ơi tôi quên mất đường về!

Thanh Uyên

Trộm Bóng Môi Hồng

Đằng xa thấp thoáng chỉ môi hồng
Để mỗi khi về trộm nhớ trông
Chín bữa vào thôn hoài ngược phố
Vài năm đến bãi cứ sang đồng
Lôi ghì khắc khoải trao bờ hạ
Thái lật âm thầm trả cõi đông
Hãy bỏ sầu đau đời hết mệt
Tìm nơi thoả thích những vương nồng.

Thanh Uyên

Ru Hồn Chốn Cũ

Hồn ru chốn cũ bóng môi hồng
Nguyện ước câu thề mãi đợi trông
Hạnh phúc trào dâng mờ đáy lệ
Thời gian trỗi dậy tỏ ven đồng
Tiêu điều phía giậu khung mềm ngã
Tĩnh mịch trong nhà thảm cứng đông
Chợt thấy tình xưa choàng kỷ niệm
Mà sao phảng phất cạn hương nồng.

Thanh Uyên

Sắc Hoa

Vườn kia tím đỏ sắc hoa hồng
Rộn rã tôi nhìn đứng lại trông
Gió bẩy nghiêng trời cây đỡ lá
Cành lay ngả đất nhạn chen đồng
Êm đềm nắng trải xanh màu hạ
Lặng lẽ mưa vờn trắng cảnh đông
Những nụ đang mùa nương thắm toả
Miền quê rực rỡ ấm hương nồng.

Thanh Uyên

Xứ Đoài Mơ

Mong chàng lãng tử đến cùng thơ
Hạ xuống triền đê vẫn quặn chờ
Núi Tản ngàn năm ngời thảm kén
Sông Hồng vạn thuở rực đường tơ
Xanh vùng Mỹ Đức đồng dâu cải
Thắm lụa Hà Tây bãi lúa bờ
Bến Đục Chùa Hương thường rẽ tới
Kia miền cổ tích xứ Đoài mơ.

Thanh Uyên

Ngắm Sao

Nào thăm vãng cảnh sắc thay lời
Điện chiếu khuya về ủ tối rơi
Lại khát khao này đêm rất thẳm
Rồi vương vấn nọ sáng chưa ngời
Sông càng dõi bến lầm đeo mặn
Sóng cứ vô bèo lẫn ngụp vơi
Cuộn kén thành tơ ngoài bậu cửa
Vào ra tựa sảnh ngắm sao trời.

Thanh Uyên

Nàng Xuân

Lam chiều lặng toả cấy vào thơ
Rực rỡ nàng xuân nảy cánh chờ
Dáng liễu môi hồng duyên thả lệ
Eo vòng váy đỏ mộng trào tơ
Kiêu kỳ bóng điệp vờn hương cỏ
Ảo diệu thềm hoa rủ sắc bờ
Dạo bước phiêu bồng xao xuyến lạ
Vương lòng khắc khoải nỗi tình mơ

Thanh Uyên

Ơn Thày Cô

Trò ơn để cậy chữ hay lời
Chợt thoáng ngôi trường nắng phượng rơi
Lớp học nằm phơi sầu nhịp bã
Đàn em đuổi bắt chạnh câu ngời
Rời trang giấy mỏng chiều thêm sẫm
Giấu cặp voan hồng liễu tấp vơi
Bạn hỡi ơi dù đi bốn ngả
Tình quê ấy cả dặm gương trời

Thanh Uyên

Thăm Bích Động

Đường tu sính đạo khắp phương trời
Phủ nhuốm non ngàn Bảo tháp vơi
Thác trập trùng sương nhiều gác đỏ
Rừng thăm thẳm núi đặc mây ngời
Vàng son lặng lẽ người đem tới
Biếc ngọc âm thầm quả đánh rơi
Bích Động yên lành ta khó bỏ
Mời thăm vãng cảnh sắc thay lời.

Thanh Uyên